CHỈ VÌ MỘT CHỮ " VÔ TÂM " Tôi vẫn lang thang trên đường, không em…. Chúng tôi quen nhau tự bao giờ cũng chả mà biết được, tôi thường không quan tâm tới những chuyện vặt vảnh ấy. Còn em thì dù chuyện nhỏ nhặt nhất cũng nhớ, ngày hai đứa gặp nhau, ngày tôi nói tôi yêu em, ngày giận nhau, ngày trao nhau cái hôn đầu tiên nơi công viên… Chúng tôi lại cãi nhau, cãi nhau vàem lại khóc, tôi thì vẫn thế, luôn chờ em điện thoại để nghe em nói rằng lỗi là của em. Em sợ mất tôi đến nỗi tôi thấy mình thật sự quan trọng với em. Thế là tôi đâmra ý nghĩ em cần tôi hơn tôi cần em… Một lần em hỏi tôi: "nếu không có em thì anh sẽ sống ra sao" "chả sao cả, nhưng nếu có em thìcuộc sống của anh phong phú vàý nghĩa hơn"-tôi lạnh lùng trả lời em như thế. Nhìn thấy vẻ mặt của em buồn vì câu trả lời của tôi, tôi có một chútthấy tội tội cho em.. "Anh nói điều đó là sự thật, vì anhkhông muốn dối em. Vì bên cạnh anh còn rất nhiều thứ ngoài em ra. Nhưng anh vẫn yêu em…" … Và chúng tôi lại cãi nhau… "nếu không có em thì anh có buồn không"-em hỏi tôi. "một chút, nhưng anh nghĩ đó không lâu, vì anh còn nhiều thứ quan trọng hơn"- Tôi biết rằng em cần tôi đến mức nào, và tôi đãnói ra điều đó để lại chờ em quayđầu lại với những giọt nước mắt khóc xin lỗi tôi và bảo đừng rời xa em… Nhưng lần này, em đã không quay đầu lại mà tiến thẳng về phía cánh cửa phòng, mở toan vàlặng lẽ bước đi… Tôi hoang mang… "L, em đi thì không hối hận đấy chứ"-tội gọi em. Em vẫn bước đi, và im lặng… Tôi chợt có một cảm giác hụt hẫng, vì em không bao giờ có những biểu hiện như vậy với tôi, từ lúc hai đứa yêu nhau cho đến thời điểm này… Tôi không đuổi theo em, tôi nghĩ em sẽ về nhà, và ngày hôm sau, tối thiểu là ngày hôm sau em sẽ gọi cho tôi và với những lời nói năn nỉ tôi như thế… Hết một ngày, điện thoại tôi vẫn im bặt, tôi bực, một cái bực vì tự ái. "em tưởng tôi cần em lắm sao?"-dường như bản năng đượcem năn nỉ đã khiến tôi thốt lên câu đó… Ngày thứ hai, vẫn như thế, và hết một tuần lễ trôi qua, tôi đã khôngdc những gì như tôi nghĩ…em không gọi lại, cũng không nhắn lại… Tay tôi cầm lấy điện thoại, tôi khóchịu đến mức muốn vức nó đi để em có muốn gọi cũng sẽ chẳng bao giờ gọi được nữa…"Em thật quá đáng, rồi em sẽ hối hận khi mất anh". Tôi luôn kiêu ngạo với em như thế, một sự kiêu ngạo vì ỷ lại sự cần thiết của tôi với em… Tôi không thể chịu đựng được nữa. Ừ, thôi thì lần này, tôi xuống nước trước với em, dù gì thì đó cũng không phải lỗi của em… "Rảnh không, sáng mai đi uống cáfê với anh nhé!" …… Tôi nghĩ em sẽ phấn khích đến nỗi chạy đến nhà tôi ngay lập tức chứ không cần đợi đến sáng ngày mai, nhưng kết quả là không một tin nhắn reply lại cho tôi…tôi bắt đầu lo sợ, tôi mất em?Không, chắc chắn em đang làm gìđó nên không thể trả lời tôi đượcthôi. Tôi nghĩ thế… Tôi gọi lại cho em và chỉ nghe đựợc một câu duy nhất, đó không phải giọng nói của em mà là tiếng "xin lỗi, số máy quý kháchvừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.." Tôi hoảng loạn,mấy ngày không gặp em thì tôi vẫn làm việc tốt đó thôi, nhưng tôi đã thiếu em đến nỗi tôi phải hạ sĩ diện và lòng kiêu ngạo của mình xuống để emquay lại với tôi…Những ngày ấy tôi đã chạy xe về nhà một mình, đi ăn một mình và chẳng buồn racông viên… Một tháng trôi qua…tôi đã thật sựcảm giác em đã vụt mất khỏi tầm tay của tôi…hụt hẫng đến độ tôi bất cần đến công việc, và muốn nói lại với em câu trả lời của tôi này trước "nếu không có em thì cụôc đời anh sẽ tẻ nhạt và vô nghĩa hơn bao giờ hết". tôi không dự những buổi tiệc bạn bè, không đi đâu ngoài đi làm và trở về nhà…hỏi bạn bè em thì cũng không ai biết em làm gì và ở đâu ngoài việc em đã không đi làm chỗ cũ nữa… Bíp, bíp… Điện thoại tôi có 1 tin nhắn. Tôi mừng như hò reo vì đó là tin nhắn của em: "em sắp đi khỏi nơi đây, và có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau được nữa. Vậy nếu em biến mất thật sự thì anh sẽ tìm em ở đâu và bằng cách nào"… Tôi vội vàng gọi lại cho em, nhưng em lại tắt máy… Vớ vẩn! em không nói em đi đâu thì có trời mới biết đường tìm emra thôi. Tại sao em lại có thể làm như vậy được? Em lúc nào cũng khó hiểu với những câu hỏi mơ mơ hồ hồ như thế khiến tôi khó chịu. Nhưng tôi vẫn đi tìm em, dù hi vọng rất mong manh, tôi lang thang đến những nơi chúng tôi từng đến, nào là Sapa, Vũng Tàu, Đà lạt, đến những nơi đầy kỉ niệmcủa ngày hai đứa yêu nhau nhưng vẫn không tìm gặp em…tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi… ….tôi trở về phòng nằm như một cái xác bất động không cựa nguậy gì…nhìn tấm hình hai đứa chụp chung, nước mắt tôi chãy ra, một giọt…nước mắt đàn ông khóc…tôi hiểu tôi đã đánh mất em hết một nữa… Nhớ em…nhớ em…rất nhớ em… Tôi miên mang suy nghĩ và miệngthì lầm bầm nói "anh rất nhớ em"…nhớ… bất chợt…tôi đã tìm ra em, tôi hiểu em nói gì rồi, tôi vội vàng nhắn cho em một tin nhắn dù điện thoại em vẫn tắt máy. Đó là câu trả lời duy nhất của tôi cho em…Và tôi vẫn chờ đợi em… ………………………. Hai năm trôi qua, tôi đã đi du họcsuốt khoảng thời gian ấy để có thể quên anh…nhưng vẫn như in ngày hai đứa cãi nhau, ngày ấy…
Tôi yêu anh hơn cả chính bản thân mình, có thể nói là như thế vì tôi có thể làm bất cứ thứ gì choanh…Ngày tôi quyết định đi du học cũng là đúng một tháng hai đứa không liên lạc với nhau…tôi đi âm thầm, bạn bè cũng không biết, luyến tiếc những phút giây đầy ấp kĩ niệm của chúng tôi…nhưng tôi đã quyết định ra đi. Những ngày tôi đấu tranh dữ dội cho việc cãi nhau với anh, tôi muốn gọi cho anh và lại nhận lỗi, nhưng tôi đã không làm như thế…vì tôi biết chỉ có tôi cần anh chứ anh không cần tôi như tôi nghĩ… Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi rời khỏi việt nam lên máy bay sang Pháp, tôi đã nhắn cho anh một tin nhắn vô cùng ngớ ngẩn mà chính tôi cũng không thể trả lời. tôi sợ câu trả lời của anh sẽ khiến mình thất vọng, thế là tôi tắt máy, chiếc điện thoại cũ ấy tôi vẫn còn giữ đến bấy giờ… Tôi trở về cũng không nói cho ai biết, cả gia đình tôi vì tôi không muốn đón tiếp rình rang..bước xúông sân bay, tôi lại có một cảmgiác lạ lẫm, cảm giác như in cái ngà đầu tiên tôi đến đây và bước lên máy bay sang Pháp… Tôi lấy chiếc điện thoại, mở nguồn, một, hai, mưới mấy tin nhắn hiện lên trong điện thoại của tôi, một số là của bạn bè hỏi thăm, và phát hiện có 3 tin nhắn của anh… Tin thứ nhất: "anh rất nhớ em, anh đang ở sapa tìm em nhưng vẫn không gặp em" Tin thứ hai:"em muốn anh tìm emở đâu, anh đã đi hết những nơi có thể đi, và bây giờ anh đã kiệt sức lắm rồi, em đừng chơi trò trốn tìm với anh nữa" Tin thứ 3 và cũng là in cuối cùng, nó gởi sau hai tin nhắn kia hơn 1tháng: "em, anh đã biết tìm em ở đâu rồi, anh không cần tìm em nữa, vì em lúc nào cũng ở bên cạnh anh, trong trái tim anh, bây giờ và mãi mãi…" *** NHẬT HÀO *** * * *

XtGem Forum catalog